Chỉ là câu chuyện nhỏ trong bữa cơm gia đình về quả ớt, về mẹ và cái thời xưa thật vui
Nay em nấu bữa tối cho cả nhà có món bò xào ớt Đà Lạt, đang ăn thì chị nói
- Hình như món ni có bỏ hơi nhiều mỳ chính phải không hè, thấy hơi ngọt ngọt
Mẹ cười
- Mô mà, ăn ngon đó, ngọt chắc tại do ớt hắn cũng ngọt sẵn nữa, nhai giòn giòn. Món ni làm mẹ nhớ hồi xưa...
Hồi lúc ở gần nhà mợ, có trồng nguyên vườn ớt, loại nhỏ để làm ớt bột á, mẹ với mấy cậu mợ lúc nhỏ hay chạy sang tranh thủ vừa hái ớt, vừa lựa mấy trái ớt to cỡ ngón tay ăn như mấy món mấy đứa ăn vặt chừ nè.
- Mẹ ơi, ớt cay rứa mà răng mà ngọt được
- Mấy quả to cỡ đó ăn nhấp nhấp chút là ngọt, mà cũng không biết răng hồi đó thích ăn dữ lắm, mợ hay la kêu mấy đứa toàn lo hái ăn mà giẫm lên cả vườn, chỉ biết chạy rồi cười. Mà chắc cũng do hồi đó ăn uống thiếu chất nữa, cứ thèm ăn ớt nhà mợ.
Câu chuyện này làm em nhớ lúc nhỏ, mẹ cứ dặn đi dặn lại mấy chị em không được bao giờ để thức ăn thừa "kẻo mang tội trời, có ăn có mặc là hơn nhiều người rồi đó con biết không", là "nếu con thấy ăn không hết thì xin vừa đủ thôi, đừng xin dư ra", là "một hạt cơm lại có một vị thần ở trong đó" có lẽ vì vậy mà hiếm khi em dám bỏ đi dù chỉ là một hạt cơm nhỏ trong bát.