All belongs to Mun. Powered by Blogger.

Blog Archive

(Tab Widget 4)

Widget Recent Post No.

Widget Random Post No.

Widget Recent Comment No.

PageNavi Results No.

IMG Scroll Animation (yes/no)

Boxed Version (yes/no)

(Tab Widget 3)

Contact me

Name

Email *

Message *

(Tab Widget 5) Popular Posts

Monday, March 7, 2016

Tagged under:

Anh, cô (Phần 2)

Chỉ là đoạn hội thoại ngắn giữa chàng trai 1m8 ấy với cô gái của anh, à thì cô ấy chưa bao giờ nghe câu nói đó từ chính anh cả, cũng công bằng khi cô chỉ cho anh câu trả lời rằng "Em nghĩ là anh biết chứ..."
món quà tuyệt vời

Đây là món quà từ một nơi cách xa cô 9000 dặm và bạn không thể tưởng tượng được ngày hôm ấy cô đã hạnh phúc như thế nào đâu.

Cắn một miếng socola, cô chợt nhớ lại câu chuyện ngày trước cô sợ tăng cân kinh khủng, đến mức đi với anh chỉ dám lắc đầu trước bao đồ ăn ngon được anh tích cực huơ qua huơ lại trước mặt. Để đến lúc ra về, lặng lẽ kéo áo mà nói "Anh ơi, em đói"

Cô mỉm cười, mở tiếp tấm thiệp, dòng chữ thân quen lại hiện lên...

"Này, anh biết mua socola cho em thì chắc em sẽ không kìm lòng được mà ngốn hết tất cả, nên ăn mỗi ngày ăn một ít thôi, nghe không? Còn nữa, có biết tại sao anh muốn mua tấm thiệp này không? Nó làm anh nhớ thời gian anh ở Việt Nam, anh nhớ thời gian đưa em đi đây đó, nhớ những lúc em la hoảng hốt vì anh mải nói chuyện mà quên mất, nhớ lúc em chỉ anh nói Where's the food thay vì nói những thứ linh tinh khác.

Đây là loại socola mà anh thích nhất, nếu mình ăn chung loại chắc cũng gọi là kiss gián tiếp hở? À còn con mèo ngồi sau khá giống em đó, còn con đang chở con mèo thì đẹp trai hệt như anh vậy."

Ơ...đồ khùng !!!

promise?