Câu chuyện được lấy cảm hứng từ La La Land và Me Before You... và bản nhạc chủ đề của phim: Mia & Sebastian's Theme
Gặp lại anh bất ngờ ở Đà Nẵng - cô chỉ nhìn anh cười, chẳng mảy may hi vọng sẽ có cơ duyên nhìn thấy anh ngay lúc đang xem cầu Rồng phun lửa, vì bấy lâu nay cô và anh liên lạc với nhau qua email - vâng, bạn có thể nghĩ đến thời đại nào rồi mà nam nữ nói chuyện lại không qua tin nhắn điện thoại nhỉ, à mà cũng có thể là do cô chủ động thay đổi số điện thoại trước.
Lý do ư?
Anh và cô khác xa nhau quá, vào thời điểm cách đó 1 năm, cô đã nghĩ như vậy. Anh luôn sẵn sàng trải nghiệm những điều mới lạ, còn cô thì không như vậy - cô luôn dè dặt trước mọi sự thay đổi, mặc ai nói gì đi nữa.
Gặp lại
Anh mở lời hỏi thăm chuyện công việc hiện tại của cô, hỏi về gia đình, và hỏi tại sao cô lại đến đây.
Cô mỉm cười, bảo là chuyến công tác ngắn ngày nhưng thực ra là cách đây 2 tháng cô gần như tuyệt vọng vì không nghe hồi âm từ anh, mới đánh liều hỏi bạn bè ở Pháp về nơi anh sống hiện tại, chỉ cần biết là ở Việt Nam, rằng anh chưa trở về Pháp là được.
Những ngày ngắn ngủi tại Đà Nẵng, anh dẫn cô đi những nơi mà anh bảo là "không dành cho dân thành phố", là những lần đi đến những nơi lạ anh tự đặt tên, thử những món ăn mà anh từng ăn, nhớ cô bán mì Quảng hỏi:
- Người yêu đó hả, sao thấy vui quá vậy?
- Maybe... à... có .. lẽ thôi - Anh trả lời bằng vài từ tiếng Việt bập bẹ
Cô nhớ cả lần anh lái xe tay côn thả thắng từ dốc cao xuống, rồi đẩy nhẹ cô lên trước ngồi lái - à thì với một người như cô thì sẽ không ngừng la hét vì sợ, nhưng sau đó, cảm giác rất lạ, cảm giác thoải mái khi cầm tay lái, cái cảm giác có ai đó luôn ở sau hỗ trợ mình trong thử thách bất ngờ đó.
Cô còn nhớ lần cô và anh dừng xe lại bên đường, cùng nhau chạy đua đến con đường ở phía dưới dốc, cô thì mang theo đồ đạc lỉnh kỉnh bên người, lúc leo lên dốc trở lại không ngừng thở hổn hển.
Anh chìa tay ra, đỡ giùm cô mà cô chỉ lắc đầu, cố gắng bước lên dù khá chậm, cô bảo:
"Anh biết không, những ngày ở đây, em mới nhận ra rằng có thể nào sống ở đây thì tốt biết mấy"
"Ý em là sao?"
"Là sống mà không cần phải quan tâm ai nghĩ gì, được là chính mình dù chỉ là rất ngắn thôi, ở đây, em được là mình - sống thật với ước mơ đi khám phá, đi đây đi đó của mình, mà người ta trước giờ luôn nghĩ em yếu đuối, em sống trong vùng an toàn, nhưng họ đâu biết em muốn bước ra khỏi cái vòng đó từ lâu rồi"
"Vậy tại sao em phải đợi đến hôm nay? Khi em có thể làm điều này 1 năm trước, với anh" Anh nói - giọng trầm xuống
"Vì khi quay lại nơi đó, em cảm giác, như em đang sống cuộc sống của ai khác, phải sống theo nguyện vọng của mọi người, không như anh..."
Hôm đấy, anh đưa cô về, không nói gì, chỉ khẽ kéo tay cô - tay anh và cô đan vào nhau
Ngày cô đi, anh chỉ kịp hôn khẽ lên má cô lời chào tạm biệt, không một lời hứa hẹn, anh chỉ bảo duyên cho mình gặp nhau lần đầu, lại cho mình gặp lại ở đây, không biết lần tới duyên sẽ đưa anh và cô đến đâu.
Trên máy bay quay trở về Sài Gòn, cô nghĩ mình đã đánh mất điều gì đó không thể gọi thành lời.
---
Sài Gòn, 24/12
Việc mở email để kiểm tra tiến độ công việc vào cuối năm thực sự là một công việc khá mệt mỏi với cô, vậy nên sự xuất hiện của email bất ngờ từ anh khiến cô phải mở ngay và luôn, anh viết:
"Anh đang ở Sài Gòn, lần này anh không đợi duyên nữa, mình có thể gặp nhau được không? Chỗ cũ lần đầu em hẹn anh, 6PM nhé?"
Hôm đấy cô xin về sớm, thay bộ đồ để dành cho buổi tiệc cuối năm đến gặp anh.
"Sáng sớm mai anh sẽ bay về Pháp, chỉ muốn dành thời gian này với em - cũng có thể là lần cuối mình gặp nhau"
Trong cô rối bời, cô gạt cánh tay anh choàng qua vai cô lúc hỏi thăm tình hình hiện tại, giờ cô phải làm sao mới giữ chân anh lại như cách đây hơn 1 năm?
Anh bảo,
"Chưa nơi đâu giữ chân anh lại quá lâu cả, Việt Nam là một trong số ít ngoại lệ, anh cần quay trở về, kiếm một công việc nào đấy, để tiếp tục ước mơ đi khám phá các đất nước khác."
Lần đấy anh gặng hỏi cô nghĩ gì về quyết định này, cô chỉ biết lặng im cười và mong anh có chuyến bay bình an, tuyệt nhiên không để lộ ra sự thất vọng trong cố gắng chờ đợi từ sau mùa hè ấy vì cô từng hi vọng mọi thứ sẽ khác.
"Hi vọng em sẽ không vì người khác mà quên đi điều em thực sự muốn, thực sự yêu - nếu em hiểu ý anh muốn nói ở đây là gì"
Có lẽ, duyên chưa tới, có lẽ cả hai chưa cố gắng đủ, có lẽ giữa cả hai còn điều gì đó giữ cho cô không thể nói lên được cảm xúc của mình, bản thân anh cũng vậy - qua cái nắm tay ghì chặt trước khi cô ra khỏi quán...
Cô khẽ hát "Nếu có cơ hội, em vẫn sẽ bước về phía anh, dù rằng kết cục có như thế nào, cám ơn anh vì đã yêu em khi em là chính em"
Có thể ngay cả khi anh và cô đều không nói ra, nhưng cả hai đều cảm nhận được tình cảm dành cho nhau lớn đến đâu, nhưng điều gì có thể giữ họ lại với nhau?
Lời người viết: Chưa bao giờ em thử viết một câu chuyện nào buồn đến như vậy, dạng như câu chuyện không có hồi kết vì cuối cùng hai nhân vật chính có thực sự đến được với nhau hay không thì em cũng không biết nên kết như nào cho đúng nữa, thôi thì, hãy để cho mọi người cảm nhận về nó nhé!