All belongs to Mun. Powered by Blogger.

Blog Archive

(Tab Widget 4)

Widget Recent Post No.

Widget Random Post No.

Widget Recent Comment No.

PageNavi Results No.

IMG Scroll Animation (yes/no)

Boxed Version (yes/no)

(Tab Widget 3)

Contact me

Name

Email *

Message *

(Tab Widget 5) Popular Posts

Tuesday, February 14, 2017

Tagged under:

Trên đời này có một thứ gọi là NHÂN DUYÊN

Bạn nghĩ như thế nào về việc nói chuyện với ai đó mấy năm trời chỉ qua Skype và tin nhắn? Điều đó nghe có kỳ lạ với bạn không? Nếu là bạn, bạn sẽ phản ứng như thế nào nhỉ?Để bắt đầu, hãy để em kể bạn nghe câu chuyện dưới đây nhé.
 (Nghe bài này là hiểu bài viết nói gì luôn ~)

Có bao giờ bạn nghĩ đến chuyện gõ sai ID để rồi kết bạn với một ai đó sống cách xa mình 3000 dặm? Đó cũng là thời điểm bắt đầu của câu chuyện xảy ra cách đây 3 năm trước. 

Chàng trai vội gửi một đoạn tin nhắn video chào người lạ mặt và xin lỗi vì đã nhấn nhầm, nhưng cũng hy vọng cô gái sẽ không lấy làm bất tiện vì bất ngờ cô đến từ Việt Nam và anh cũng vừa quay trở về Úc sau chuyến du lịch tại Hà Nội.

Cô sinh viên ngẩn ngơ với tin nhắn đáng yêu của bạn nam, ít lâu sau họ bắt đầu Skype với nhau thường xuyên hơn.


À, nếu tất cả mọi thứ chỉ dừng lại ở đó thì không có gì để nói rồi. Điều đặc biệt là mỗi lần Skype, cả hai đều không nói gì với nhau, chỉ giữ video call hàng tiếng đồng hồ và đánh máy. Thi thoảng cô bật nhạc lên hát khe khẽ và quên mất tắt tiếng video khiến chàng trai phía bên kia màn hình mỉm cười. Còn nhớ, có lần anh hát tặng cô bài hát có tên cô bằng tiếng Thái làm cô mỉm cười hạnh phúc suốt buổi tối hôm đó.

Năm thứ hai và năm thứ ba Đại học, cô bắt đầu tham gia nhiều hoạt động bên ngoài hơn, gặp gỡ nhiều người hơn - cũng là thời gian cô dính vào những mối quan hệ không đi tới đâu, với những người không trân trọng tình cảm của cô và rằng dù cho anh khuyên cô bao nhiêu lần cô vẫn một mực tin lời những chàng trai ấy nói.


Giữa cô và anh tồn tại thứ tình cảm đặc biệt mà cả hai đều không dám thừa nhận, nhưng..

Cô chắc chắn rằng cô luôn hạnh phúc mỗi lúc hỏi anh hôm nay cô mang bộ váy này đi hẹn hò có đủ xinh hay không thì anh luôn đáp lại: "You're always pretty"

Cả những lúc cô nhờ anh tư vấn những chuyện tình cảm, về chuyện con trai nghĩ gì, về chuyện tại sao người ta đối xử với cô như vậy và rằng cô cảm thấy thất vọng về bản thân thì luôn có một người luôn ở đó, lắng nghe những lời cô nói, và từ tốn cho cô lời khuyên.


Năm thứ tư Đại học, cô phân vân đứng giữa việc nên đi làm một công việc lương cao hay đi làm một công việc vì đam mê thì anh vẫn là người ủng hộ cô.
Thời gian của anh và cô Skype cùng nhau luôn là giờ tối khi cô trở về từ những cuộc họp, nhanh chóng bật laptop và gọi cho người đang sống cách cô 4h đồng hồ chỉ để nghe câu nói: "Welcome home". Dù cho anh còn tận 5-6h để ngủ trước giờ đi làm, anh vẫn cố gắng thức chờ đến lúc cô hoàn thành công việc để chúc cô ngủ ngon.

Phải mất một thời gian khá dài, cô mới nhận ra được đâu là người quan trọng nhất với mình và dũng cảm bước ra khỏi vòng tay "soulmate" - cách cô và anh luôn gọi nhau.

Đêm 13/2, anh bất ngờ gọi cho cô
"I know that I need to make it happen, so please listen to it carefully"

2s im lặng chờ đợi

"Anh yêu em"
"Do you know what it means?"
"Yes I do and please sweeten my life with your sweetness"

Đầu dây bên kia nghẹn lại

"You know what, even just seeing you working can make my day. Though I wasn't your first but hopefully I can be your last"

Khoảng cách 3000 dặm... đâu có xa lắm đâu, nhỉ?