All belongs to Mun. Powered by Blogger.

Blog Archive

(Tab Widget 4)

Widget Recent Post No.

Widget Random Post No.

Widget Recent Comment No.

PageNavi Results No.

IMG Scroll Animation (yes/no)

Boxed Version (yes/no)

(Tab Widget 3)

Contact me

Name

Email *

Message *

(Tab Widget 5) Popular Posts

Thursday, September 28, 2017

Tagged under:

Một bước chân đi, một bước trưởng thành

Còn nhớ lúc đặt chân xuống sân bay, lòng vòng một giờ đồng hồ trong đó, rồi cuối cùng cũng bước ra bên ngoài - trong đầu còn đủ thứ ngớ ngẩn chả kịp suy nghĩ. Để rồi sáng mai thức dậy, bỗng có cảm giác như cô sinh viên năm nhất lúc mới vô Sài Gòn - xa nhà một thời gian. Điều khác là thời điểm này mình không được nghe tiếng Việt bên tai mỗi ngày, không còn ăn đồ ăn Việt Nam thường xuyên mà là đồ do mình nấu nhiều hơn, tự thân tự lập tính toán các thứ - có khi là cả những thứ chưa bao giờ nghĩ tới.

Kỷ niệm 1 tháng đầu tiên ở Malaysia

Mục tiêu ban đầu của mình đến đây là để trải nghiệm một môi trường mới. Mình đã chấp nhận thời gian này sẽ tự đương đầu với nhiều thử thách, phải tự vượt qua chứ không được phàn nàn; nên là dù cho có gì xảy ra cũng biết phủi bụi chân như hồi bé mà bước tiếp về phía trước. 


Trước khi sang đây, mình đã lập nên danh sách những điều mình muốn làm, đến những nơi mình muốn đến trong khả năng cho phép và mình nhớ, nhớ rõ mồn một cái cảm giác hoàn thành từng công việc một và chỉ chờ đến ngày cuối ôm tạm biệt mẹ, thơm "xạo xạo" Alex mà xách vali bước đi. Mình cũng nhớ lúc mình chào ba ở trạm LRT của SS15, ba lau vội nước mắt đẩy mình đi trước còn ba về xếp hành lí để bay trong hôm đó.



Mình nhớ, nhớ 4 năm ở Sài Gòn mình đã gặp được nhiều người bạn, người anh, người chị tốt biết mấy - là thanh xuân những ngày tháng Đại học cùng nhau trải qua với đủ thứ vị đắng - cay - ngọt - bùi. Bốn năm - mình học được nhiều thứ từ kiến thức ở trường, từ việc mày mò đi xin thực tập rồi học hỏi dần dần, là "liều" đi thi mấy cuộc thi marketing để có mấy hôm thức đêm như cú vọ rồi ôm nhau cười như mấy đứa dở khi người ta xướng tên mình và mấy đứa bạn, là những năm tháng "dầm mưa dãi nắng" với AIESEC, với iGCDP (nay là iGV), là 4 năm tuyệt vời với 9 đứa con gái the Zoo - các bạn trẻ suốt ngày bảo mình rằng "Đi nhớ trở về".

Thế rồi, sáng nay lúc trên LRT, cắm tai phone màu hồng quấn ở Việt Nam, mình nghe radio để bớt nhớ tiếng Việt hơn, để nghe mấy bản nhạc mà đung đưa chân, để thấy ừ thì Malaysia hay đâu đi nữa rồi cũng sớm là nhà thôi mà. 


Tỉ như,


  • Mình có mấy người bạn Malaysia quen từ trước đó khi các bản ở Việt Nam chạy dự án chung
  • Mình có buddy sẵn sàng gọi mấy cuộc giữa đêm chỉ để chắc mình vẫn ổn, và mẹ bản thì thương mình, cho mình đủ thứ từ đồ ăn cho đến gối các thứ và các thứ - lúc đó phải quay đi che mặt vì quá cảm động
  • Mình có những người anh - chị đồng nghiệp đáng yêu, vẫn luôn hỏi thăm mình, vẫn luôn hỏi mình về Việt Nam và mắt mình cứ sáng rực lên mỗi khi nghe đến hai từ Việt Nam
  • Mình có bạn cùng nhà đáng yêu, sẵn sàng lao xe đưa cả bọn ra biển, hít hà gió biển, cuộn chân vào cát và chạy đến mỏm đá để rồi hét to vào biển xanh cả mấy thứ tiếng Hoa, Việt, Malay,...
  • Mình có Diamond hay ngoe nguẩy cái đuôi vẫy mỗi khi mình đi làm về
  • Mình có bạn cùng đi siêu thị chung, bạn mua đồ ăn những lúc đói muốn xỉu
  • Mình có gặp bạn mới trên LRT khi suýt nữa ngã vì tàu thắng gấp, để rồi câu chuyện về lá cờ của Malay bắt đầu từ đó...
 
Bạn hỏi mình Malaysia như nào? Thật thì nói về du lịch hay điểm đến thì mình chưa rành, nhưng mình nghĩ nó đúng nghĩa "amazing" nếu bạn chịu khó khám phá, như mình vẫn thường làm những hôm trời mưa, nhảy chóc chóc trên mấy bậc thang về nhà ~