Câu chuyện dưới đây được góp nhặt từ những lời kể của mẹ với em thời bé và những gì em đang cảm, đang thấy được ở thời hiện tại.
Viết đến đây chắc hẳn bạn cũng biết em đang nhắc đến ai rồi nhỉ? Vâng, là ba mẹ em đó ạ, về nam thanh niên cao 1m75, vừa ốm lại vừa đen "như gỗ mun" theo lời mẹ kể lại, và cô thiếu nữ cao 1m6 vừa hát hay, vừa đảm đang hết mực.
Ngày ấy, ba là một chàng trai nhút nhát, lại ít nói, mọi suy nghĩ ba đều cất vào cuốn nhật kí nhỏ, kể cả chuyện thương thầm cô bạn hàng xóm. Ba đi làm xa ở Đà Nẵng, bất ngờ gửi lá thư về cho mẹ, là thư tỏ tình đấy ạ. Mẹ thì còn nhỏ, lại vô tư, đem lá thư đọc cho cả nhà nghe để làm ba ngại, ai ngờ nhà ủng hộ ba quá chừng, bảo là ba học hành giỏi giang, lại là người tốt nữa nên bảo mẹ cân nhắc xem thử.
Ngày ba mẹ cưới nhau, cả hai vẫn còn trẻ, ba vẫn ốm như vậy, mẹ bảo hồi đó lấy ba đâu dám nhắc chi tới chuyện tình yêu, chỉ là thương, là cái thương mà ở bên nhau tới tận bây giờ đó con. Mẹ kể lại cả hai cũng từng yêu xa kể cả lúc về làm vợ chồng những mấy năm, chỉ có những lá thư mới lấp đầy được tình cảm của cả hai dành cho nhau. Có lần em dọn tủ, vô tình có rơi ra vài lá thư ngày đó được mẹ cất giữ kĩ càng.
Hôm mẹ vào thăm ba ở Đà Nẵng, mẹ ngậm ngùi nhớ lại đêm tối ba và mẹ đi bộ trên đường sắt, cả hai đều đói bụng mà ba chỉ đủ tiền mua được mỗi cái bánh bao, ba đem cả cho mẹ. Mẹ lẳng lặng chia cái bánh ra làm hai, bảo với em đó là cái bánh bao ngon nhất trên đời.
Mẹ bảo, nhớ cái thời chưa có nhà, cả nhà ở phòng trọ nhỏ, mẹ kể lại mẹ thương ba con dữ lắm, ba nhường cho mấy mẹ con nằm trong phòng sưởi ấm bếp than, còn ba ôm cái áo ra ngoài nằm giữa trời mùa đông lạnh thiệt lạnh.
Đến lúc lớn hơn chút nữa, có dịp ba đi công tác, về đặt trên bàn trang điểm của mẹ mấy đôi bông tai thiệt đẹp, chẳng nói chẳng rằng bảo là có quà cho mẹ trong phòng, lát cứ lấy mà xem. Tính ba thật thà, không câu nệ hình thức nên quà cũng không có gói ghém gì cả, mẹ chỉ cười mà rằng ba chọn khéo quá, vừa đúng mấy đôi mẹ thích.
Sau này, nhà em chuyển hẳn vào Sài Gòn, thi thoảng lại có dịp về quê có hai cha con, mỗi bận ăn đồ ăn ở quê, ba bảo "Nếu là mẹ mày, chắc đồ ăn sẽ đậm vị hơn nữa" hay là phải thêm cái này cái kìa với giống vị mẹ vẫn thường nấu này, nhưng cứ hễ vô nhà ăn đồ ăn mẹ nấu, ba chỉ vừa ăn vừa cười thôi, ba bảo "Nếu nói cho mẹ biết là mẹ nấu ăn ngon, thì mẹ sẽ ăn ít hơn cho mà coi".
Những khi rảnh rỗi, em lại chỉ muốn dành thời gian ngồi cùng ba mẹ xem chương trình tivi hay cả nhà cùng "lăn vào bếp" nấu ăn chung. Nhớ hồi xưa ba rất ghét xem phim Hàn, bảo là toàn phi thực tế, vậy mà cứ xem cùng mẹ lại thành thói quen, rồi thì dạo này nhiều chương trình ca nhạc cũng xem đến tối muộn cùng cả nhà như vậy.
Có lần kia, ba có việc đi công tác xa, biết mẹ đang bị ốm, tối đó ba gọi điện chỉ nói ngắn gọn: "Mai con đưa em đi học đi, mẹ mày đang đau đó, ở nhà làm phụ việc cho mẹ, nấu ăn cho mẹ, ít ngày nữa ba về". Lúc đó chỉ thấy sao mà thương ba quá, rồi lại vội chạy đi kể cho mẹ cho mẹ vui hì hì.
Ba mẹ thương nhau là vậy, nhưng chẳng mấy khi nói ra thành lời cả, nhất là ba thì chỉ hành động không thôi, như đến giờ cứ mang vác đồ nào nặng là ba lại bảo "Mẹ mày để đó cho ba làm cho", hoặc không có ba ở nhà lúc đó thì nhóc em sẽ tự động đến giúp liền. Không như nhiều cặp vợ chồng khác, gọi "anh" - xưng "em", ba mẹ gọi nhau là "ba mi" - "mẹ mi" - ai cùng quê với em thì biết cách gọi này nó đáng yêu cỡ nào này.
Bữa, mẹ để quên tấm ảnh, hỏi cả nhà có ai nhớ mẹ để đâu không, ba không nói không rằng đi tìm phụ, rồi bảo mẹ tìm không kĩ mà hốt hoảng quá. Lúc đấy em mới chợt la lên: "Anh ơi, em sai rồi, em tìm không kĩ", ba mẹ mới nhìn nhau cười. Đoạn, mẹ mới bảo với em "Ba thương mẹ dữ lắm mới đi tìm đó con."
Có bận vừa ôm mẹ, vừa thì thầm bảo rằng sau này hi vọng sẽ có được một người như ba ở bên - một người dù không biết nói lời ngọt ngào, vẫn yêu thương vợ con bằng cả những gì ba có. Mẹ mới ôm em chặt hơn mà bảo "Vì bên cạnh ba có một người cùng với ba bước qua những thời khắc khó khăn nhất của cuộc đời, nên ba đã đang và sẽ luôn yêu gia đình mình như rứa đó con."