All belongs to Mun. Powered by Blogger.

Blog Archive

(Tab Widget 4)

Widget Recent Post No.

Widget Random Post No.

Widget Recent Comment No.

PageNavi Results No.

IMG Scroll Animation (yes/no)

Boxed Version (yes/no)

(Tab Widget 3)

Contact me

Name

Email *

Message *

(Tab Widget 5) Popular Posts

Monday, June 19, 2017

Tagged under:

Viết về mình - Phần 1

Thường khi viết blog, mình đều lấy cảm hứng từ cuộc sống xung quanh, cộng thêm chút xíu hư cấu tưởng tượng để mọi thứ nằm vừa in trong thế giới do mình tạo ra. Nhưng hôm nay thì khác, à mà có thể những ngày sắp tới cũng sẽ khác nữa, chỉ là muốn kể với bạn một chút xíu về chủ nhân blog với chuỗi bài "Viết về mình"


Câu chuyện số 1. Tại sao mình thích tóc dài?

Thời học mẫu giáo, vốn chẳng bao giờ được vào đội văn nghệ cả, phần vì rất là nhát nữa. Vậy mà nhờ một hôm được mẹ cột tóc hai bên mà cô giáo gọi vào múa chung với các bạn trong lễ bế giảng. Thời đó thì không biết khái niệm đẹp xấu hay làm điệu là gì đâu, chỉ nghe mẹ bảo là tóc dài quá (thời đó tóc dài hơn cả bây giờ, à ý mình là dài xuống tận lưng luôn đó!) mình còn nhỏ không biết chăm sóc thì tóc sẽ nhanh hư nên từ đó đến những năm học cấp 1 mình đã luôn "trung thành" với mái tóc Maruko, thi thoảng còn bị ngắn hơn bình thường trông hơi bị đẹp trai nữa (à mình đùa thôi, thực ra là vì tóc ngắn nên cô giáo không bao giờ cho mình chơi với búp bê hay mấy trò công chúa ở trong nhà - do ấn tượng khó phai nên không quên được haha).


Học đến cấp hai rồi cấp ba, mình nhớ từng không ít lần nài nỉ mẹ cho mình để tóc dài đi học, vì lớp 10 là năm đầu mang áo dài cơ mà; nhưng mà phải nói mùa hè ở quê mình nóng cực do có gió Lào thổi qua nữa, nên mẹ vẫn chỉ cho mình để dài đến ngang vai mà thôi, có khi lại còn ngắn hơn nữa. Nhưng mà lúc quen rồi lại thấy thích, vì những lúc được cắt tóc lại được cột một chỏm ngắn xíu xiu ở phía sau ~ À mà nãy giờ lan man quá nhỉ, lý do mình thích tóc dài thì chỉ có một thôi - đó là được tết tóc thật xinh ở hai bên !!! Nhớ hồi lúc kể với cô bạn về điều này, nó đã bụm miệng cười bảo là có vậy thôi đó hả, mình cũng nghệt mặt ra "ừ" một cái, thời đó mình còn lấy việc có tóc dài là ước mơ nữa vì tóc vừa cứng lại vừa nhiều không tả nổi, ai ác ý lại còn bảo nhìn như cái chổi "rèng" quét sân (là loại chổi to, cứng thường hay dùng quét lá đó).


Thoắt cái mấy năm Đại học thì chả mấy khi cắt tóc ngắn như hồi xưa thì em tóc dài ra thật. Cảm giác hạnh phúc nhất là lúc tóc mình dài vừa đủ để thắt những bím tóc đầu tiên. Lần đó, vui tới độ để nguyên đầu tóc đó đến sáng, cho nó xù lên hết mới tháo ra thì nhìn như tóc uốn luôn, làm mẹ ở nhà phải gọi điện hỏi mình mới đi uốn tóc luôn hả. Nên là bạn thấy tóc đó, dù ai có nói tóc dài nhìn có vẻ quê quê, hay là trông "nóng chết đi được" thì mình vẫn thích nó cực cực cực, vì vẫn có thể búi tóc lên cao rồi thích chí ngồi trước quạt được mà.


Tóc dài bất tiện lắm?
Như là lúc ăn chắc chắn phải cột tóc thật chắc này, không thì nó sẽ kéo hết tất cả các vị trong bàn ăn, mùi thơm đó nó cũng "dễ chịu" dữ lắm á
Hay là, mỗi lần gội đầu cũng sẽ tốn nhiều thời gian hơn, nhiều nước hơn, nhưng được cái sáng hôm sau tỉnh dậy thì cứ thích vuốt nó mãi, có bị chửi khùng cũng không sao
Hừm, còn nữa, bạn nào có tóc vừa dài vừa nhiều như mình sẽ có cảm giác nặng đầu này, nhất là trong mùa hè nóng nực; nhưng mà nếu bạn chịu khó yêu thương em nó thì tóc dài sẽ làm được vô vàn kiểu tóc xinh yêu lắm này (à thực ra thì mình chỉ biết mỗi cột cái tóc là 1, và thả cái tóc là 2 thôi...)

Vậy, có tính để tóc dài tiếp không?
Chắc chắn là có chớ. Có thể sau này cũng muốn chuyển sang tóc ngắn trẻ trung, năng động các thứ một thời gian, cơ mà chắc chắn là sẽ để tóc dài lại.

Vì sao?
Không biết nữa ~ Chắc tại thích

Saturday, June 3, 2017

Tagged under:

Có một chuyện tình như thế

Câu chuyện dưới đây được góp nhặt từ những lời kể của mẹ với em thời bé và những gì em đang cảm, đang thấy được ở thời hiện tại.
Bạn đọc blog cùng bài hát này nhé !

Viết đến đây chắc hẳn bạn cũng biết em đang nhắc đến ai rồi nhỉ? Vâng, là ba mẹ em đó ạ, về nam thanh niên cao 1m75, vừa ốm lại vừa đen "như gỗ mun" theo lời mẹ kể lại, và cô thiếu nữ cao 1m6 vừa hát hay, vừa đảm đang hết mực. 

Ngày ấy, ba là một chàng trai nhút nhát, lại ít nói, mọi suy nghĩ ba đều cất vào cuốn nhật kí nhỏ, kể cả chuyện thương thầm cô bạn hàng xóm. Ba đi làm xa ở Đà Nẵng, bất ngờ gửi lá thư về cho mẹ, là thư tỏ tình đấy ạ. Mẹ thì còn nhỏ, lại vô tư, đem lá thư đọc cho cả nhà nghe để làm ba ngại, ai ngờ nhà ủng hộ ba quá chừng, bảo là ba học hành giỏi giang, lại là người tốt nữa nên bảo mẹ cân nhắc xem thử. 

Ngày ba mẹ cưới nhau, cả hai vẫn còn trẻ, ba vẫn ốm như vậy, mẹ bảo hồi đó lấy ba đâu dám nhắc chi tới chuyện tình yêu, chỉ là thương, là cái thương mà ở bên nhau tới tận bây giờ đó con. Mẹ kể lại cả hai cũng từng yêu xa kể cả lúc về làm vợ chồng những mấy năm, chỉ có những lá thư mới lấp đầy được tình cảm của cả hai dành cho nhau. Có lần em dọn tủ, vô tình có rơi ra vài lá thư ngày đó được mẹ cất giữ kĩ càng.



Hôm mẹ vào thăm ba ở Đà Nẵng, mẹ ngậm ngùi nhớ lại đêm tối ba và mẹ đi bộ trên đường sắt, cả hai đều đói bụng mà ba chỉ đủ tiền mua được mỗi cái bánh bao, ba đem cả cho mẹ. Mẹ lẳng lặng chia cái bánh ra làm hai, bảo với em đó là cái bánh bao ngon nhất trên đời.



Mẹ bảo, nhớ cái thời chưa có nhà, cả nhà ở phòng trọ nhỏ, mẹ kể lại mẹ thương ba con dữ lắm, ba nhường cho mấy mẹ con nằm trong phòng sưởi ấm bếp than, còn ba ôm cái áo ra ngoài nằm giữa trời mùa đông lạnh thiệt lạnh.

Đến lúc lớn hơn chút nữa, có dịp ba đi công tác, về đặt trên bàn trang điểm của mẹ mấy đôi bông tai thiệt đẹp, chẳng nói chẳng rằng bảo là có quà cho mẹ trong phòng, lát cứ lấy mà xem. Tính ba thật thà, không câu nệ hình thức nên quà cũng không có gói ghém gì cả, mẹ chỉ cười mà rằng ba chọn khéo quá, vừa đúng mấy đôi mẹ thích. 

Sau này, nhà em chuyển hẳn vào Sài Gòn, thi thoảng lại có dịp về quê có hai cha con, mỗi bận ăn đồ ăn ở quê, ba bảo "Nếu là mẹ mày, chắc đồ ăn sẽ đậm vị hơn nữa" hay là phải thêm cái này cái kìa với giống vị mẹ vẫn thường nấu này, nhưng cứ hễ vô nhà ăn đồ ăn mẹ nấu, ba chỉ vừa ăn vừa cười thôi, ba bảo "Nếu nói cho mẹ biết là mẹ nấu ăn ngon, thì mẹ sẽ ăn ít hơn cho mà coi".

Những khi rảnh rỗi, em lại chỉ muốn dành thời gian ngồi cùng ba mẹ xem chương trình tivi hay cả nhà cùng "lăn vào bếp" nấu ăn chung. Nhớ hồi xưa ba rất ghét xem phim Hàn, bảo là toàn phi thực tế, vậy mà cứ xem cùng mẹ lại thành thói quen, rồi thì dạo này nhiều chương trình ca nhạc cũng xem đến tối muộn cùng cả nhà như vậy.

Có lần kia, ba có việc đi công tác xa, biết mẹ đang bị ốm, tối đó ba gọi điện chỉ nói ngắn gọn: "Mai con đưa em đi học đi, mẹ mày đang đau đó, ở nhà làm phụ việc cho mẹ, nấu ăn cho mẹ, ít ngày nữa ba về". Lúc đó chỉ thấy sao mà thương ba quá, rồi lại vội chạy đi kể cho mẹ cho mẹ vui hì hì.



Ba mẹ thương nhau là vậy, nhưng chẳng mấy khi nói ra thành lời cả, nhất là ba thì chỉ hành động không thôi, như đến giờ cứ mang vác đồ nào nặng là ba lại bảo "Mẹ mày để đó cho ba làm cho", hoặc không có ba ở nhà lúc đó thì nhóc em sẽ tự động đến giúp liền. Không như nhiều cặp vợ chồng khác, gọi "anh" - xưng "em", ba mẹ gọi nhau là "ba mi" - "mẹ mi" - ai cùng quê với em thì biết cách gọi này nó đáng yêu cỡ nào này.

Bữa, mẹ để quên tấm ảnh, hỏi cả nhà có ai nhớ mẹ để đâu không, ba không nói không rằng đi tìm phụ, rồi bảo mẹ tìm không kĩ mà hốt hoảng quá. Lúc đấy em mới chợt la lên: "Anh ơi, em sai rồi, em tìm không kĩ", ba mẹ mới nhìn nhau cười. Đoạn, mẹ mới bảo với em "Ba thương mẹ dữ lắm mới đi tìm đó con."

Có bận vừa ôm mẹ, vừa thì thầm bảo rằng sau này hi vọng sẽ có được một người như ba ở bên - một người dù không biết nói lời ngọt ngào, vẫn yêu thương vợ con bằng cả những gì ba có. Mẹ mới ôm em chặt hơn mà bảo "Vì bên cạnh ba có một người cùng với ba bước qua những thời khắc khó khăn nhất của cuộc đời, nên ba đã đang và sẽ luôn yêu gia đình mình như rứa đó con."

Tuesday, May 2, 2017

Tagged under:

Lễ này có gì vui?

Lễ này hở? Cái thích nhất chắc là được nghỉ nhiều này hì hì, còn cái không thích nhiều là vỡ lỡ kế hoạch này, cơ mà vẫn thích cái lễ này lắm, tại sao hở? Mời bạn kéo xuống dưới chút xíu nhé ~
This holiday? The thing that I like the most is to have many days off, and the thing I don't like is to miss out some plans :(, however, I still love this holiday, why? Please scroll down to find out the reason ~
 Chút nhạc, nhé?
Music?
1. Nhận lời hẹn bất ngờ đi xem "Em chưa 18"
Get a surprise appointment to see "I am not 18"
Từ dạo xem phim đó đến giờ là trong người cứ lâng lâng, phim gì mà dễ thương muốn tan chảy luôn. Kể từ High School Musical hay Camp Rock này nọ giờ mới cảm giác hồi teen dữ vậy khi xem phim, bạn bè xung quanh cũng xem đến 2-3 lần rồi, giờ cuồng quá mà cứ replay cái playlist hoài

Since when watching that cute movie, I've always felt really happy. I haven't been like this since the last time I watched High School Musical or Camp Rock. Some of my friends already watched "I am not 18" twice or three times and I just keep playing the soundtracks of this movie

Sau khi xem phim là đi ăn lẩu này
After watching movies, we had this seafood hotpot

Cám ơn bạn đã rủ em đi xem phim này nha, còn chịu ngồi nghe em nói nhảm nhảm đủ thứ hì hì. Bạn còn bảo đây là lần đầu tiên mang váy (Đầm) đi chơi với bản, rồi cũng tự cười, từ hồi nào mà để tóc dài thật dài rồi váy vóc, giày búp bê các thứ như này...

Thank you for asking me out as well as listening to me for hours. You even said that this was the first time I had worn dress when going out with you, which made me wonder when I started having longer hair, dressing up with doll shoes


2. Nhà Alex sang chơi lễ
My nephew's family visited us
Lễ này có Alex sang chơi vậy là rộn ràng cả nhà, nhóc cứ chạy quanh, quấn lấy ông ngoại nhiều nhất, luôn miệng "Ngoại ơi, dì ơi, cậu ơi..." rồi còn "Cho Alex thơm/hun miếng..."

Alex is my nephew and he just kept running around house, sticking with my dad, always called "Grandpa, auntie,..." and asked if he could kiss me on my cheek :P


3. Bonding với Team Marketing nhân "Sanh thần" chị Đại
Birthday Party with my Marketing team #YouthSpeakSpring2017


Chuyện là cả đám hẹn nhau ở "Căn gác nhỏ", vậy mà em với nhân vật quan trọng lại đến trễ sau khi vượt qua nghìn trùng mê cung tới tiệm bánh, rồi lại làm một vòng city tour vì các tuyến đường bị các anh CA đứng chắn lối mất. Đến nơi thì cốc nước của các bạn cũng vơi nửa, may mà bánh ngon nên bù đắp sự chờ đợi ahi ~ Mỗi tội thiếu mất em nhỏ của team nên làm cuộc video call đoàn tụ.

We already set up a meeting in Shelter Coffee & Tea, but I and the most special person came late after passing through the labyrinth to the bakery and tried to head back to the coffee store but had to turn around because all the roads were prohibited for the cycling race. Finally we could come to the place and luckily none of them seemed to be upset thanks to our delicious cakes (maybe). There was another teammate who is the youngest one couldn't join the team so we made a video call instead.


4. Đi chơi lễ với cả nhà
Dinner time with my family
Nay nhà đi ăn nhiều món ngon lắm, bạn nào thích kiểu ăn gia đình thì pm Mun nè, chứ Mun không tiết lộ ở đây haha
Nhớ hôm đó ăn xong phải đứng cả tiếng, rồi nhảy lên nhảy xuống, rồi chơi trò lăn qua lăn lại với Alex để bớt no xD

We had lots of tasty dishes, those who wanna have such good family meal like that can contact me, I can't share with you on this post :D
Still remember that night when I needed to stand up for hours, jumped up and down, then rolled over my bed with Alex to feel less full


5. Trà sữa Thái và Croissant
Thai milk tea and Croissant
Hôm rồi đi chơi với chị, Alex và nhóc em, vậy là được đãi hai món này, vừa ăn vừa hạnh phúc vì quá ngon đi. Hồi trước thì không thích Croissant, vì ăn mà lớp vỏ bánh nó cứ vỡ vỡ ra cơ mà mấy tháng gần đây thì bị ghiền

Feeling so happy having these two when going out with my sister, Alex and my younger brother. I didn't use to like Croissant before because of its crust, but recently I fall for it


6. Hội bán than
My beloved AIESECers
Lâu ngày gặp lại tụi nhỏ thấy vui dễ sợ, giờ đứa thì VP, đứa thì tập trung với loạt bài vở, đứa thì gồng gồng với thesis - cơ mà gặp nhau bán than đốt khói một hồi cũng cười hết cỡ với mấy đứa, đặc biệt với độ cute của Huấn ca thì khỏi bàn ha ~

Now these people are already VP MarCom, VP iGV, one focuses on her studying, one is dying with her final thesis. Spending time talking with them will make me happy, especially with the cuteness of Huan - my brother in AIESEC


7. Chung cư tour với "My..."
Apartment building tour with my buddy
Hai đứa hẹn mãi hẹn mãi mới hẹn được một bữa, rồi còn nghe đồn chung cư sắp dỡ bỏ nên dắt bạn leo lên hết 9 tầng ở đây luôn. 

Finally we could have a date like this. I heard that the building would be dismantled so I asked him to climb every floors with me and discovered this building the last time. Erm... actually my friend just told me that they will not do anything with this building and it was just a PR strategy (so smart!)


Đoạn mới hỏi bạn có mệt không, bạn nói một câu mà cảm động:
"Mun có mệt không? Con trai mà mệt gì !" rồi thì còn "sao cũng được" lúc hỏi muốn ngồi quán nào, uống nước gì. Vậy là hôm rồi tình nguyện làm cameraman cho con nhỏ xúng xính váy diễn sâu hì hì. Nói chung là bạn này dễ thương dữ lắm ~

I asked him whether he was tired or not, he said:
"Are you tired Mun? I'm a guy so I'm not tired at all, don't worry!" 
He even said "Whatever" whenever I asked him where he wanted to drink, what he wanted to eat. Also, he voluntarily became my cameraman on that day to help me take lots of pretty photos. He's kinda cute, isn't he?

Trong hình là em uống trà tắc xí muội, bạn uống trà đào
Mine is kumquats and apricots tea, while his drink is peach tea
Yêu những ngày lễ như này, những ngày Sài Gòn yên bình, những ngày có thể dành thời gian bên những người mình yêu thương thật nhiều, có thể vào bếp phụ mẹ nấu ăn được nhiều hơn, có thể dành thời gian tâm sự với đứa em trai nhiều hơn vì năm sau là nó vào guồng ôn thi Đại học mất rồi, có thể ôm chặt mẹ ngủ thật sớm thật ngon, có thể nói chuyện cùng ba về tương lai sau này của mình, có thể đi dạo vòng quanh với chị rồi ôm Alex vào lòng, có thể gặp gỡ những người mình mến và nhìn vào ống kính cười thật tươi.
Truly love those days when Sai Gon (Ho Chi Minh City) is so peaceful, those days when I can spend times with my beloved ones, help mom with cooking meals, talk deeply with my younger brother cuz he's going to the university next year, hug my mom tightly when sleeping, talk with my dad about my career path, walk around with my sister, hug my Alex, meet my special people, look at the camera and smile happily. 
 Được chụp bởi bạn Designer của team
Taken by our Designer

Monday, April 24, 2017

Tagged under:

Chào em đến với gia đình của Mun nha balo

Chuyện là em bạn thân 4 năm của mình đã muốn về hưu rồi, nên mới nhắc cô chủ mấy nay đi kiếm thêm bạn đồng hành. Mình thì lại không rành mua balo, vậy là may quá có bạn bè vào comment mấy địa chỉ, có nhiêu là list ra hết rồi alo cho "người yêu mỗi cuối tuần" 
Lúc nào cũng vậy, đọc blog với nhạc vẫn thích nhất, nhỉ?

Chọn balo khó như chọn quần áo !
Đi gần hết các shop các bạn chỉ mà chỉ lắc lắc đầu, không ưng bụng được cái nào. Vào shop thì có cái balo bự quá, bự gấp đôi cái cũ; cái thì đúng màu mình thích mà lại không đựng được laptop; vậy mà ban đầu cô bạn đi cùng cứ bơm vào đầu cái ý nghĩ kiếm ra balo nào xì-pót-ti (sporty) một chút nhìn cho năng động, vậy là cũng hỏi "Anh ơi, có cái nào sporty, kiểu nó đơn giản, nhưng không quá đen tối ấy ạ" rồi ảnh cũng tận tình chỉ cho vài mẫu - nhưng cũng toàn kiểu hầm hố rồi lại đẩy nhẹ cửa bước ra...

Màu đỏ, nhé?
Nó hơi chói mất ạ, vì em mang đi làm nữa ạ :(
Màu nâu nhé
Ermmm hơi lớn ạ
*** Cuộc hội thoại dễ thương với anh bán balo ***

Chết rồi, còn 1h nữa thôi, nhất định phải mua được balo trong tối nay !
Lòng tự nhủ vậy đó, vì lòng vòng qua tận mấy quận rồi mà vẫn chưa lựa được em nào cả. Đi ngang qua chỗ bán trà sữa, hai đứa cười cười bảo lát nữa hay là đi uống trà sữa đi, đừng mua balo nữa, cơ mà tưởng tượng tới cảnh lượn lờ đã 3h đồng hồ mà lúc về nhị vị phụ huynh hỏi:
- Con đi 3h có mua được chi không?
- Dạ trà sữa ạ
Chắc là không xong luôn ._.
Hai đứa đã vượt qua cám dỗ trà sữa thành công (à thật ra thì do chỗ quen đóng cửa sớm thôi)

Quyết tâm đến cùng
Ông trời không phụ lòng hai đứa khi đi đến cuối đường thì ghé vào tiệm nhỏ xinh này, cơ mà balo toàn kiểu nhí nhảnh teen teen. Vào trong cũng đắn đo vì chắc đây là tiệm cuối rồi, không mua nữa thì không biết đến lúc nào mới mua, sau đấy lại đến một giai đoạn khó khăn hơn là CHỌN MÀU BALO! Cô bạn thì thích màu hồng, mình thì thích màu vàng cơ mà phải công nhận là mang màu vàng vào nhìn như balo mẫu giáo thật; vừa mới nói với mình xong chưa dứt câu thì cô bạn bắt đầu lao vào các thể loại túi xách con vịt, quần bông hoa họe lá cành - bỏ rơi con nhỏ đứng lơ ngơ chọn giữa XANH - TÍM - HỒNG - VÀNG em nên chọn ai

Tiệm nhỏ xinh xD

Cuộc tình này thật khó khăn để chọn nhưng phút cuối lại yếu lòng rơi vào tay anh HỒNG - cô bạn mình gọi là cô HỒNG, thôi thì gọi sao cũng được, chào mừng em đến với thế giới của Mun. 

Nói nhảm đến đây chắc cũng đủ rồi ha, giờ thì mình đang nhấp mấy ngụm trà có chút cam thảo, nghe một playlist ngọt ngọt và ngoài trời thì đang mưa ~
Tiện thể thông báo là sắp tới mình đang tính theo cái kế hoạch sống khỏe mạnh, đi ngủ sớm này, skincare các thứ này, nghe tới thôi là thấy hấp dẫn lắm rồi. Bạn nào đọc đến đây thì đi ngủ đi nhé, mắt sẽ bớt thâm đó !

P/s: Thật ra thì em đang "vật lộn" với cái case điện thoại dính ít nghệ xung quanh, đã thử rượu/dầu gió/sữa/nước tẩy trang/bột giặt/nước rửa chén nhưng đều không ra nổi, cao nhân nào biết có thể inbox giúp em với ạ.
 Nguồn hình ảnh: Tumblr

Saturday, April 8, 2017

Tagged under:

Nấu ăn có gì thích?

Nấu ăn có gì thích? Ngày trước, bạn có bảo là biết nấu thì có biết nấu đấy, nhưng nấu xong lại ngại rửa chén, cũng ngại lăn xả vào bếp vì ngại ám mùi đồ ăn vào, nhưng với em thì khác...



Nhớ ngày nhỏ, mấy chị em chơi trò rạch lon bia ra, rồi đốt củi đốt luôn cả than để chơi trò thi xem ai nấu cơm nhanh hơn, mà cứ nghe tiếng mẹ đi chợ về lại nhanh chóng phi tang đồ, thường thì sẽ thành công, chỉ có ít lần kém may mắn thì tay dính than quét cả lên mặt, cả đám chỉ nhìn nhau cười rồi bỏ trốn.


Lớn hơn một chút thì được mẹ chỉ cho nhiều món lắm, từ đơn giản đến phức tạp hơn, làm khoái chí mỗi lúc xin mẹ được nấu một món nào đó và được khen là nấu gần giống rồi đó. 

Còn nhớ hồi đó đứa em trai yêu quý hay được đem ra làm chuột bạch thí nghiệm cho cơ hồ đồ ăn mà chị nó nấu ra từ cơm chiên, sinh tố, sữa socola, lẩu, mấy món soup,..., niềm vui của em hồi đó là đợi nó ăn xong miếng đầu tiên để hỏi ăn có ngon không, có vừa miệng không. Như hôm nào đấy nó mà bảo "Ăn cũng được" là vui nguyên ngày.

* Từ điển em trai: Khi nó bảo "được" có nghĩa là Ok/món ngon đó/xinh rồi

Rồi nghe bảo đâu đó là con trai thường thích ăn cơm mẹ nấu nên mặc định món nào mẹ nấu đều ngon cả, vậy mới có chuyện hôm nào giả bộ nói mấy món em nấu là đồ mẹ nấu, đứa em trai gật gù: "Ngon, ngon thiệt đó !", sau này nó bắt bài được rồi nên chỉ dám hỏi nhỏ: "Thấy món canh nay ăn có được không?", nó cười rồi gắp đồ ăn tiếp: "Hỏi làm chi, món ni chị nấu phải không?", vậy là đẩy nhẹ nó một cái.
Xin lỗi em trai nhưng chị nghĩ hình này hợp với em nhất :))

Lên Đại học, lại nghiện làm bánh, cũng mày mò ghi chép công thức trên mạng nhưng khổ nỗi lại không có lò nướng, vậy là nghĩ đến chuyện hấp cách thủy hay là bánh nấu bằng nồi cơm vậy là các em bánh mật ong, bánh bơ, brownie các thứ ra đời - lần này thì xin bạn góp ý thử, có bận được hỏi công thức làm hạnh phúc hết biết, vậy là nghĩ công sức sáng nào đem bánh lên là buổi tối chuẩn bị bột rồi đem làm liền, có khi sáng dậy sớm để chuẩn bị đem theo thiệt là xứng đáng hì hì. Sau này thì "rửa tay gác kiếm", chỉ lâu lâu tham gia vào mấy hội chị em hẹn hò nấu ăn gì đó cho vui thôi, gần đây đọc lại ask.fm hồi xưa thấy hỏi chuyện làm bánh mới thấy cứ vui vui trong người, nên là mới 2 tuần rồi cũng lăn lăn bột làm bánh bao.


Quay lại chuyện nấu ăn trong nhà
Ở quê, cứ đến ngày giỗ nếu ai được giao nhiệm vụ nấu ăn thì thường cảm thấy rất tự hào - tự hào là bởi nấu ăn ngon/cũng được thì mới làm bếp chính, nên là cảm giác lần đầu mẹ bảo vào bếp nấu mâm cúng cùng mẹ là cảm giác khó quên nhất, khi mà mẹ còn nói với chú, với cô là món này, món này món kia là con gái mẹ nấu này. Nên mới bảo ai ghét nấu ăn, ai không thích nấu ăn, chứ em thích nấu ăn lắm, dù chắc chắn vẫn chưa thể nào ngon thiệt ngon như những món ăn của mẹ được và cũng không ít lần nấu bị hỏng :))

Món ăn mẹ nấu ngon lắm, chỉ cần mỗi lần đi học về vào bếp là hương thơm món ăn làm phải hít hà mãi

Có lần, ba khen tấm tắc món cá mẹ kho, ba bảo chắc là nhờ cá tươi, mẹ mới cười bảo: "Món ăn ngon là do cả người ướp ngon nữa đó." Rồi nhớ mỗi lúc nấu ăn, mẹ đều nêm nếm cẩn thận, mẹ còn dặn: "Ba thích ăn đồ ăn ướp đậm vị một chút, em con thì thích mấy món chiên xào hơn,...", mỗi lần vào bếp phụ mẹ nấu ăn là thấy cả căn bếp như là nơi hạnh phúc nhất của cả nhà - mẹ thì nấu ăn, ba cũng vào bếp cắt rau củ, em trai chuẩn bị chén dĩa sẵn sàng và đặc biệt nhất là những món ăn luôn đầy ắp tình yêu thương của mẹ dành cho cả nhà, nên bạn nào thắc mắc tại sao lần nào ăn trông em cũng có vẻ hạnh phúc - à, thì vì món ăn đó ngon thật này, phần là nếu cảm thấy món ăn ngon thì ngại gì không thể hiện niềm hạnh phúc ăn ngon đó ra vì hẳn là người nấu sẽ vui lắm khi nhìn thấy bạn thích món ăn của họ nấu như thế nào.

Với em mà nói, cảm giác đứng trong căn bếp của mình và nấu ăn cho những người mình thương yêu luôn là cảm giác tuyệt vời nhất trên thế giới, cũng là những lúc tạm gác lại những mệt mỏi của công việc, của học hành, kể cả những stress từ những việc trời ơi đất hỡi để chỉ tập trung vào những món ăn mà thôi. 

Nói nhỏ là bất cứ lúc nào cho bạn thử món em nấu, thời điểm bạn ăn thử miếng đầu tiên là thời điểm tim "trật mất mấy nhịp". 

P/s: Bạn nam nào mà có bạn nữ của mình nấu ăn cho thì chắc vui lắm nè, vì chắn chắn trước đó bạn nữ phải suy nghĩ dữ lắm, rồi cũng tập nấu mấy lần để có hộp cơm nhìn cưng ơi là cưng cho bạn đó >w<


Nguồn hình ảnh: Unsplash, Tumblr