All belongs to Mun. Powered by Blogger.

Blog Archive

(Tab Widget 4)

Widget Recent Post No.

Widget Random Post No.

Widget Recent Comment No.

PageNavi Results No.

IMG Scroll Animation (yes/no)

Boxed Version (yes/no)

(Tab Widget 3)

Contact me

Name

Email *

Message *

(Tab Widget 5) Popular Posts

Sunday, October 22, 2017

Tagged under:

M I L L I G R A M - Ngày thứ Bảy đẹp trời

Nào ngờ quyết định vội vàng tối thứ Bảy lại làm mình cảm thấy vui đến vậy, ý mình là vui đến tận thời điểm mình đang gõ gõ những dòng này, mà dám là sau này đọc lại thì vẫn thấy vui như vậy...


Mở nhạc lên nào bạn ơi ~

Cuối tuần luôn là thời điểm mình dành cho việc dọn phòng, giặt đồ hay chuẩn bị đồ đi làm cho tuần mới, nhưng đây cũng là thời gian mình muốn đi ra ngoài để khám phá hay trải nghiệm nhiều hơn nên thường mình muốn đi ra ngoài.

Cũng vì cái tội phân vân lâu lắc mà cuối cùng mới đi đến quyết định là chọn quán cafe nào đó có đồ ăn, thay vì sang Paradism mall ở gần đó, lý do là vì trung tâm mua sắm 10h đóng cửa rồi, nhưng nếu sang mall ăn và chơi thì cũng được có chút xíu, vì thường cuối tuần đông người nên đồ ăn cũng ra chậm nữa. Lần hồi mới mò vô Yelp thì thấy quán cafe ở cũng gần gần đó tên là Milligram - cũng bấm bụng đi thử.

Đến nơi rồi thì thích lắm vì quán xinh xinh, tông màu trắng xanh của quán làm yêu thấy lạ.

Mới vô thì đứng hơi lâu lúc order vì nghĩ không biết nên ăn món gì (Đây là vấn đề chung của con gái các bạn ạ, kiểu gì cũng quay lại chọn món ban đầu mình định chọn).


Vậy nên là ta đa ~ đây là bữa tối qua của mình: Một phần pasta thịt heo xông khói với sốt kem, và một ly chai latte.

Thực ra đến lúc bạn nhân viên đem đồ ăn ra thì hơi hối hận vì phần ăn hơi nhiều so với mong đợi, nên là đáng lẽ chai latte uống nóng thì đành uống nguội vì muốn ăn phần pasta trước. Cả hai món lúc đem ra đều nóng hổi ngon chết đi được luôn !


Một số bạn food blogger nào có cơ hội đến KL chơi thì có thể ghé Milligram này, vì mình đến quán vào buổi tối nên là cần chỉnh sáng một tẹo, nhưng ban ngày mình nghĩ quán sẽ long lanh hơn nhiều.

Có nhiều điều để mình thích Milligram lắm. Dù mới chỉ đến tiệm tối qua thôi, nhưng ấn tượng về thiết kế, đồ ăn - thức uống, và cả em mèo bên ngoài làm mình chắc là mình sẽ đến lại lần nữa, có lẽ là tháng sau chẳng hạn.

Qua quán không đông lắm nên mình cứ vậy mà tận hưởng không gian riêng, yên bình, chậm rãi, thi thoảng nhịp nhịp chân vì quán phát toàn những bài mà mình thích, có bài mình thích từ Glee là Love song nữa này.


Trong lúc đợi Grab đến thì mình gặp anh bạn của chủ quán đang ngồi chơi với mèo bên ngoài, ảnh cũng kể cho mình nghe mấy mẩu chuyện đáng yêu về nơi này. Như là,
  • Milli và Gram là tên của hai em mèo của tiệm, hai đứa nó đã 4 tuổi rồi, cùng tuổi với tiệm này luôn
  • Là mỗi lần ảnh đi làm ở Sing về, nếu có thời gian sẽ ghé tiệm Milligram để tặng bạn anh vài gói cafe của Sing để anh chủ bỏ thêm vào menu của quán cho đa dạng
Chuyện sau đó thì cuối cùng anh Grab hủy chuyến của mình :(, vậy là người bạn mới đưa Mun về nhà.

Thực ra bảo sợ không thì có chứ, chính người bạn này cũng nói với Mun là "Do you dare to play a gamble?", và Mun hoàn toàn bình an trở về nè hì hì.


Giờ xem lại hình này thấy đói bụng ghê ._.

Đến đây thì vẫn giữ quan điểm của mình về những người bạn Malay mà mình gặp là người ta thân thiện - cởi mở - chân thành lắm, nên thật vui vì tối thứ Bảy lại gặp được Gram (lúc Mun tới thì nó đang ngủ say sưa), quen được bạn mới và thêm được một quán cafe vào danh sách yêu thích của mình.
---
Mun viết về chuyến hành trình của mình ở đây - ở Instagram và Facebook nữa, nên nếu mọi người cảm thấy thú vị và muốn đọc thêm nhiều thì có thể kiếm Mun ở đây nha:

Thursday, September 28, 2017

Tagged under:

Một bước chân đi, một bước trưởng thành

Còn nhớ lúc đặt chân xuống sân bay, lòng vòng một giờ đồng hồ trong đó, rồi cuối cùng cũng bước ra bên ngoài - trong đầu còn đủ thứ ngớ ngẩn chả kịp suy nghĩ. Để rồi sáng mai thức dậy, bỗng có cảm giác như cô sinh viên năm nhất lúc mới vô Sài Gòn - xa nhà một thời gian. Điều khác là thời điểm này mình không được nghe tiếng Việt bên tai mỗi ngày, không còn ăn đồ ăn Việt Nam thường xuyên mà là đồ do mình nấu nhiều hơn, tự thân tự lập tính toán các thứ - có khi là cả những thứ chưa bao giờ nghĩ tới.

Kỷ niệm 1 tháng đầu tiên ở Malaysia

Mục tiêu ban đầu của mình đến đây là để trải nghiệm một môi trường mới. Mình đã chấp nhận thời gian này sẽ tự đương đầu với nhiều thử thách, phải tự vượt qua chứ không được phàn nàn; nên là dù cho có gì xảy ra cũng biết phủi bụi chân như hồi bé mà bước tiếp về phía trước. 


Trước khi sang đây, mình đã lập nên danh sách những điều mình muốn làm, đến những nơi mình muốn đến trong khả năng cho phép và mình nhớ, nhớ rõ mồn một cái cảm giác hoàn thành từng công việc một và chỉ chờ đến ngày cuối ôm tạm biệt mẹ, thơm "xạo xạo" Alex mà xách vali bước đi. Mình cũng nhớ lúc mình chào ba ở trạm LRT của SS15, ba lau vội nước mắt đẩy mình đi trước còn ba về xếp hành lí để bay trong hôm đó.



Mình nhớ, nhớ 4 năm ở Sài Gòn mình đã gặp được nhiều người bạn, người anh, người chị tốt biết mấy - là thanh xuân những ngày tháng Đại học cùng nhau trải qua với đủ thứ vị đắng - cay - ngọt - bùi. Bốn năm - mình học được nhiều thứ từ kiến thức ở trường, từ việc mày mò đi xin thực tập rồi học hỏi dần dần, là "liều" đi thi mấy cuộc thi marketing để có mấy hôm thức đêm như cú vọ rồi ôm nhau cười như mấy đứa dở khi người ta xướng tên mình và mấy đứa bạn, là những năm tháng "dầm mưa dãi nắng" với AIESEC, với iGCDP (nay là iGV), là 4 năm tuyệt vời với 9 đứa con gái the Zoo - các bạn trẻ suốt ngày bảo mình rằng "Đi nhớ trở về".

Thế rồi, sáng nay lúc trên LRT, cắm tai phone màu hồng quấn ở Việt Nam, mình nghe radio để bớt nhớ tiếng Việt hơn, để nghe mấy bản nhạc mà đung đưa chân, để thấy ừ thì Malaysia hay đâu đi nữa rồi cũng sớm là nhà thôi mà. 


Tỉ như,


  • Mình có mấy người bạn Malaysia quen từ trước đó khi các bản ở Việt Nam chạy dự án chung
  • Mình có buddy sẵn sàng gọi mấy cuộc giữa đêm chỉ để chắc mình vẫn ổn, và mẹ bản thì thương mình, cho mình đủ thứ từ đồ ăn cho đến gối các thứ và các thứ - lúc đó phải quay đi che mặt vì quá cảm động
  • Mình có những người anh - chị đồng nghiệp đáng yêu, vẫn luôn hỏi thăm mình, vẫn luôn hỏi mình về Việt Nam và mắt mình cứ sáng rực lên mỗi khi nghe đến hai từ Việt Nam
  • Mình có bạn cùng nhà đáng yêu, sẵn sàng lao xe đưa cả bọn ra biển, hít hà gió biển, cuộn chân vào cát và chạy đến mỏm đá để rồi hét to vào biển xanh cả mấy thứ tiếng Hoa, Việt, Malay,...
  • Mình có Diamond hay ngoe nguẩy cái đuôi vẫy mỗi khi mình đi làm về
  • Mình có bạn cùng đi siêu thị chung, bạn mua đồ ăn những lúc đói muốn xỉu
  • Mình có gặp bạn mới trên LRT khi suýt nữa ngã vì tàu thắng gấp, để rồi câu chuyện về lá cờ của Malay bắt đầu từ đó...
 
Bạn hỏi mình Malaysia như nào? Thật thì nói về du lịch hay điểm đến thì mình chưa rành, nhưng mình nghĩ nó đúng nghĩa "amazing" nếu bạn chịu khó khám phá, như mình vẫn thường làm những hôm trời mưa, nhảy chóc chóc trên mấy bậc thang về nhà ~

Saturday, September 23, 2017

Tagged under:

Những điều thú vị ở công ty (Phần 1)

Hôm rồi có đăng lên Instagram story chuyện có nên viết blog lại về hành trình của mình ở Malaysia hay không, vì hầu như ngày nào Mun cũng đăng đàn các thứ lên Facebook cả rồi. Nhưng mà, cũng nhơ nhớ cảm giác đánh đánh gõ gõ trên Blog - nó khác hẳn với vài thứ ngắn ngủn trên Page cá nhân hì hì.
Chuyến bay 2h đưa cô Mun đến nơi toàn những điều bất ngờ - bỡ ngỡ - mới lạ

NHỮNG ĐIỀU THÚ VỊ Ở CÔNG TY - PHẦN 1 (Không biết sẽ có mấy phần, nên cứ gọi tạm như vậy đã nha)
Không quên vừa coi blog vừa nghe nhạc nha hì hì
Không phải bị lỗi font đâu, mà cố ý ghép Malaysia vào "Good morning" đó

Dám chắc là chả có ai lạ kì như cô Mun, lại đi thích mấy thứ như này, cơ mà biết đâu được lúc đọc xong blog này lại có ai đó bình luận ở dưới và bảo là "A, cái a, cái b, cái c này giống nhau nè"

1. Nhà vệ sinh
Mở đầu là thấy kì rồi nè, tuyệt nhiên cái nhà vệ sinh công ty không phải kiểu sang chảnh như khách sạn 5 sao gì đâu. Lý do mình thích là vì:
- Ở đây tương đối sạch
- Thỉnh thoảng lại gặp vài ka là nhân viên vệ sinh cũng cười chào mình, tại mấy ka không ai biết tiếng Anh hết, chỉ thi thoảng ăn trưa lên gặp ka ngồi ở ban công rồi vẫy tay chào lại thôi.
- Đây cũng là nơi cho ra đời mấy tấm selfie trong gương mà Mun có đăng lên Facebook mấy hôm đầu, mà giờ thì hết rồi vì đèn tối quá :>
- Mỗi lần mệt quá, hay buồn ngủ quá cũng trốn vào đây giậm nhảy/ngáp lấy ngáp để/vươn vai mấy cái - vì làm mấy cái đó ở văn phòng chắc kì hơn nữa

2. Nhà bếp
Ngày thứ hai đi làm, Nick chỉ cho mình căn bếp nhỏ có tủ lạnh, lò vi ba, và nguyên một hộc tủ đầy đủ bánh - kẹo - cafe và trà. Vì tiện như vậy nên cũng ghé ra ghé vô hoài, phần vì bàn làm việc của mình cũng kế ngay cửa căn bếp luôn nên cũng hơi bị vui vì mùi cafe trắng từ Ipoh cứ bay ra xông vào mũi. 


Từ ngày sang đây, mình chỉ uống trà sữa đúng hai lần, còn lại toàn tiếp trà và nước lọc vào người

Còn sáng nào không kịp ăn sáng (mà hình như sáng nào cũng vậy ._., do nhà hơi xa công ty, đi LRT cũng mất 40-45 phút mới lên tới nơi, còn đi bộ thêm 5p qua tòa nhà nữa nên là toàn kiểu vừa đi vừa chạy) là lại pha tách Milo nóng hổi, chóp chép miếng bánh socola hay cracker mằn mặn.

3. Chị Lynda
Lynda vào công ty làm sau mình vài tuần thì phải, chỉ là lễ tân của công ty - xinh lắm luôn ! Mà Lynda mỗi lần mình "lướt qua lướt lại" nhà vệ sinh đều bắt chuyện hỏi thăm các thứ, lại còn hay khen cô Mun xinh hì hì.

Lynda bảo là vì ngày đầu tiên chỉ đi làm, mình đem bánh chocolate đến cho chỉ trong giờ nghỉ trưa, nên chỉ nhớ hoài, bảo là muốn làm thân với Mun ngay hôm đó. Mun cũng thích chị Lynda, thích nói chuyện với chỉ nữa.

4. Salma và team Marketing
Salma là người đầu tiên đến nói chuyện với Mun, cũng là đồng nghiệp thú vị và hài hước nhất cô Mun từng gặp. Càng tâm sự với Salma thì mới thấy Salma mạnh mẽ - kiên cường - giỏi giang như thế nào. Có những chuyện Mun không tiện kể ra với ai, phần vì đó cũng là bí mật của Salma, chỉ là nếu ai có từng biết qua những gì chị trải qua thì đều công nhận rằng Salma thật giỏi, thật đáng ngưỡng mộ với trái tim cực kỳ nhân hậu.
Đây là Salma yêu quý của mình

Ở công ty, mình và Salma kiểu như hình với bóng, có gì cũng hay kể với nhau, bé Jamima con Salma cũng đáng yêu cực kỳ. Tụi mình như kiểu chị em nên hay rủ nhau đi ăn đi chơi chung, lúc mình bị đau đầu/chóng mặt thì cũng là Salma giúp mình xoa đầu, động viên các thứ. Mình chỉ mong Salma sẽ sớm được hạnh phúc, sớm ổn định được mọi thứ, vì một người tốt như chị thực sự rất hiếm gặp.

Về cô Amanda, chị Irene và anh Nick thì bạn nào có đọc những bài trước của Mun trên Facebook thì chắc cũng biết sơ qua rồi nè. Irene là boss bự của mình - anh Nick và chị Salma cùng làm ở Business Development, còn mình thì làm về Digital Marketing.

5. Mọi người trong công ty
Ngoài những anh chị trong team mình ra, thì mọi người ở các phòng Finance hay Audit đều thân thiện lắm, ai đi ngang qua cũng hỏi thăm, nói chuyện, rủ đi ăn trưa, rủ đi chơi chung, có khi mang đồ ăn cho mình nữa. Đặc biệt là mỗi lúc sang đường, mấy chị mấy cô đều nắm tay mình - bảo là thương Mun như con gái vậy hì hì.



À, còn nữa, Mun là người nhỏ tuổi nhất công ty đó ~

Monday, June 19, 2017

Tagged under:

Viết về mình - Phần 1

Thường khi viết blog, mình đều lấy cảm hứng từ cuộc sống xung quanh, cộng thêm chút xíu hư cấu tưởng tượng để mọi thứ nằm vừa in trong thế giới do mình tạo ra. Nhưng hôm nay thì khác, à mà có thể những ngày sắp tới cũng sẽ khác nữa, chỉ là muốn kể với bạn một chút xíu về chủ nhân blog với chuỗi bài "Viết về mình"


Câu chuyện số 1. Tại sao mình thích tóc dài?

Thời học mẫu giáo, vốn chẳng bao giờ được vào đội văn nghệ cả, phần vì rất là nhát nữa. Vậy mà nhờ một hôm được mẹ cột tóc hai bên mà cô giáo gọi vào múa chung với các bạn trong lễ bế giảng. Thời đó thì không biết khái niệm đẹp xấu hay làm điệu là gì đâu, chỉ nghe mẹ bảo là tóc dài quá (thời đó tóc dài hơn cả bây giờ, à ý mình là dài xuống tận lưng luôn đó!) mình còn nhỏ không biết chăm sóc thì tóc sẽ nhanh hư nên từ đó đến những năm học cấp 1 mình đã luôn "trung thành" với mái tóc Maruko, thi thoảng còn bị ngắn hơn bình thường trông hơi bị đẹp trai nữa (à mình đùa thôi, thực ra là vì tóc ngắn nên cô giáo không bao giờ cho mình chơi với búp bê hay mấy trò công chúa ở trong nhà - do ấn tượng khó phai nên không quên được haha).


Học đến cấp hai rồi cấp ba, mình nhớ từng không ít lần nài nỉ mẹ cho mình để tóc dài đi học, vì lớp 10 là năm đầu mang áo dài cơ mà; nhưng mà phải nói mùa hè ở quê mình nóng cực do có gió Lào thổi qua nữa, nên mẹ vẫn chỉ cho mình để dài đến ngang vai mà thôi, có khi lại còn ngắn hơn nữa. Nhưng mà lúc quen rồi lại thấy thích, vì những lúc được cắt tóc lại được cột một chỏm ngắn xíu xiu ở phía sau ~ À mà nãy giờ lan man quá nhỉ, lý do mình thích tóc dài thì chỉ có một thôi - đó là được tết tóc thật xinh ở hai bên !!! Nhớ hồi lúc kể với cô bạn về điều này, nó đã bụm miệng cười bảo là có vậy thôi đó hả, mình cũng nghệt mặt ra "ừ" một cái, thời đó mình còn lấy việc có tóc dài là ước mơ nữa vì tóc vừa cứng lại vừa nhiều không tả nổi, ai ác ý lại còn bảo nhìn như cái chổi "rèng" quét sân (là loại chổi to, cứng thường hay dùng quét lá đó).


Thoắt cái mấy năm Đại học thì chả mấy khi cắt tóc ngắn như hồi xưa thì em tóc dài ra thật. Cảm giác hạnh phúc nhất là lúc tóc mình dài vừa đủ để thắt những bím tóc đầu tiên. Lần đó, vui tới độ để nguyên đầu tóc đó đến sáng, cho nó xù lên hết mới tháo ra thì nhìn như tóc uốn luôn, làm mẹ ở nhà phải gọi điện hỏi mình mới đi uốn tóc luôn hả. Nên là bạn thấy tóc đó, dù ai có nói tóc dài nhìn có vẻ quê quê, hay là trông "nóng chết đi được" thì mình vẫn thích nó cực cực cực, vì vẫn có thể búi tóc lên cao rồi thích chí ngồi trước quạt được mà.


Tóc dài bất tiện lắm?
Như là lúc ăn chắc chắn phải cột tóc thật chắc này, không thì nó sẽ kéo hết tất cả các vị trong bàn ăn, mùi thơm đó nó cũng "dễ chịu" dữ lắm á
Hay là, mỗi lần gội đầu cũng sẽ tốn nhiều thời gian hơn, nhiều nước hơn, nhưng được cái sáng hôm sau tỉnh dậy thì cứ thích vuốt nó mãi, có bị chửi khùng cũng không sao
Hừm, còn nữa, bạn nào có tóc vừa dài vừa nhiều như mình sẽ có cảm giác nặng đầu này, nhất là trong mùa hè nóng nực; nhưng mà nếu bạn chịu khó yêu thương em nó thì tóc dài sẽ làm được vô vàn kiểu tóc xinh yêu lắm này (à thực ra thì mình chỉ biết mỗi cột cái tóc là 1, và thả cái tóc là 2 thôi...)

Vậy, có tính để tóc dài tiếp không?
Chắc chắn là có chớ. Có thể sau này cũng muốn chuyển sang tóc ngắn trẻ trung, năng động các thứ một thời gian, cơ mà chắc chắn là sẽ để tóc dài lại.

Vì sao?
Không biết nữa ~ Chắc tại thích

Saturday, June 3, 2017

Tagged under:

Có một chuyện tình như thế

Câu chuyện dưới đây được góp nhặt từ những lời kể của mẹ với em thời bé và những gì em đang cảm, đang thấy được ở thời hiện tại.
Bạn đọc blog cùng bài hát này nhé !

Viết đến đây chắc hẳn bạn cũng biết em đang nhắc đến ai rồi nhỉ? Vâng, là ba mẹ em đó ạ, về nam thanh niên cao 1m75, vừa ốm lại vừa đen "như gỗ mun" theo lời mẹ kể lại, và cô thiếu nữ cao 1m6 vừa hát hay, vừa đảm đang hết mực. 

Ngày ấy, ba là một chàng trai nhút nhát, lại ít nói, mọi suy nghĩ ba đều cất vào cuốn nhật kí nhỏ, kể cả chuyện thương thầm cô bạn hàng xóm. Ba đi làm xa ở Đà Nẵng, bất ngờ gửi lá thư về cho mẹ, là thư tỏ tình đấy ạ. Mẹ thì còn nhỏ, lại vô tư, đem lá thư đọc cho cả nhà nghe để làm ba ngại, ai ngờ nhà ủng hộ ba quá chừng, bảo là ba học hành giỏi giang, lại là người tốt nữa nên bảo mẹ cân nhắc xem thử. 

Ngày ba mẹ cưới nhau, cả hai vẫn còn trẻ, ba vẫn ốm như vậy, mẹ bảo hồi đó lấy ba đâu dám nhắc chi tới chuyện tình yêu, chỉ là thương, là cái thương mà ở bên nhau tới tận bây giờ đó con. Mẹ kể lại cả hai cũng từng yêu xa kể cả lúc về làm vợ chồng những mấy năm, chỉ có những lá thư mới lấp đầy được tình cảm của cả hai dành cho nhau. Có lần em dọn tủ, vô tình có rơi ra vài lá thư ngày đó được mẹ cất giữ kĩ càng.



Hôm mẹ vào thăm ba ở Đà Nẵng, mẹ ngậm ngùi nhớ lại đêm tối ba và mẹ đi bộ trên đường sắt, cả hai đều đói bụng mà ba chỉ đủ tiền mua được mỗi cái bánh bao, ba đem cả cho mẹ. Mẹ lẳng lặng chia cái bánh ra làm hai, bảo với em đó là cái bánh bao ngon nhất trên đời.



Mẹ bảo, nhớ cái thời chưa có nhà, cả nhà ở phòng trọ nhỏ, mẹ kể lại mẹ thương ba con dữ lắm, ba nhường cho mấy mẹ con nằm trong phòng sưởi ấm bếp than, còn ba ôm cái áo ra ngoài nằm giữa trời mùa đông lạnh thiệt lạnh.

Đến lúc lớn hơn chút nữa, có dịp ba đi công tác, về đặt trên bàn trang điểm của mẹ mấy đôi bông tai thiệt đẹp, chẳng nói chẳng rằng bảo là có quà cho mẹ trong phòng, lát cứ lấy mà xem. Tính ba thật thà, không câu nệ hình thức nên quà cũng không có gói ghém gì cả, mẹ chỉ cười mà rằng ba chọn khéo quá, vừa đúng mấy đôi mẹ thích. 

Sau này, nhà em chuyển hẳn vào Sài Gòn, thi thoảng lại có dịp về quê có hai cha con, mỗi bận ăn đồ ăn ở quê, ba bảo "Nếu là mẹ mày, chắc đồ ăn sẽ đậm vị hơn nữa" hay là phải thêm cái này cái kìa với giống vị mẹ vẫn thường nấu này, nhưng cứ hễ vô nhà ăn đồ ăn mẹ nấu, ba chỉ vừa ăn vừa cười thôi, ba bảo "Nếu nói cho mẹ biết là mẹ nấu ăn ngon, thì mẹ sẽ ăn ít hơn cho mà coi".

Những khi rảnh rỗi, em lại chỉ muốn dành thời gian ngồi cùng ba mẹ xem chương trình tivi hay cả nhà cùng "lăn vào bếp" nấu ăn chung. Nhớ hồi xưa ba rất ghét xem phim Hàn, bảo là toàn phi thực tế, vậy mà cứ xem cùng mẹ lại thành thói quen, rồi thì dạo này nhiều chương trình ca nhạc cũng xem đến tối muộn cùng cả nhà như vậy.

Có lần kia, ba có việc đi công tác xa, biết mẹ đang bị ốm, tối đó ba gọi điện chỉ nói ngắn gọn: "Mai con đưa em đi học đi, mẹ mày đang đau đó, ở nhà làm phụ việc cho mẹ, nấu ăn cho mẹ, ít ngày nữa ba về". Lúc đó chỉ thấy sao mà thương ba quá, rồi lại vội chạy đi kể cho mẹ cho mẹ vui hì hì.



Ba mẹ thương nhau là vậy, nhưng chẳng mấy khi nói ra thành lời cả, nhất là ba thì chỉ hành động không thôi, như đến giờ cứ mang vác đồ nào nặng là ba lại bảo "Mẹ mày để đó cho ba làm cho", hoặc không có ba ở nhà lúc đó thì nhóc em sẽ tự động đến giúp liền. Không như nhiều cặp vợ chồng khác, gọi "anh" - xưng "em", ba mẹ gọi nhau là "ba mi" - "mẹ mi" - ai cùng quê với em thì biết cách gọi này nó đáng yêu cỡ nào này.

Bữa, mẹ để quên tấm ảnh, hỏi cả nhà có ai nhớ mẹ để đâu không, ba không nói không rằng đi tìm phụ, rồi bảo mẹ tìm không kĩ mà hốt hoảng quá. Lúc đấy em mới chợt la lên: "Anh ơi, em sai rồi, em tìm không kĩ", ba mẹ mới nhìn nhau cười. Đoạn, mẹ mới bảo với em "Ba thương mẹ dữ lắm mới đi tìm đó con."

Có bận vừa ôm mẹ, vừa thì thầm bảo rằng sau này hi vọng sẽ có được một người như ba ở bên - một người dù không biết nói lời ngọt ngào, vẫn yêu thương vợ con bằng cả những gì ba có. Mẹ mới ôm em chặt hơn mà bảo "Vì bên cạnh ba có một người cùng với ba bước qua những thời khắc khó khăn nhất của cuộc đời, nên ba đã đang và sẽ luôn yêu gia đình mình như rứa đó con."